Tâm sự của mỹ nhân: “Đẹp cũng chẳng sung sướng gì”
"Tôi ý thức được rằng tôi đẹp"
Tôi ý thức được rằng tôi đẹp 14 tuổi, da tôi trắng, má tôi hồng, tóc tôi dài tha thướt và cơ thể yểu điệu nảy nở sớm những đường cong. Những ánh mắt nhìn theo, nhưng cái huýt sao ỡm ờ trêu ghẹo mỗi khi tôi đi qua ngày một nhiều… tôi đã ý thức được rằng tôi đẹp. Cũng vì tôi đẹp, nảy nở sớm mà bố mẹ quản tôi ngày càng chặt hơn vì ông bà sợ tôi hư hỏng. Tôi chỉ biết học và học…
Ra ngoài tôi hay ngượng ngập, trốn tránh những người con trai quanh mình. Thực lòng tôi vui vì dù có trốn tránh thế nào thì những dịp đặc biệt vẫn không có ít chàng si tình tặng hoa, tặng những quà nho nhỏ cho tôi trước ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè. Tôi thi đỗ ĐH Kinh tế Quốc dân và trở thành niềm tự hào lớn của bố mẹ. Đi học đại học, tôi như con chim sổ lồng. Tôi hòa nhập rất nhanh với môi trường mới và cũng nhanh chóng trở nên nổi bật vì sắc đẹp và kết quả học tập luôn dẫn đầu của mình. Những chàng trai để ý đến tôi ngày một nhiều hơn từ anh hàng xóm tới bạn cùng lớp, các anh chị khóa trên đến những giảng viên trẻ của trường… Họ sẵn sàng chiều chuộng, săn đón, chăm sóc tôi. Và ngay năm thứ nhất đại học tôi nhanh chóng gục ngã trước con trai một giáo sư đang học năm cuối cùng trường. Tình yêu đầu đời đẹp như mơ, tôi mù quáng yêu, hết mình dâng hiến cho anh mặc kệ những can ngăn của bạn bè, những xì xào rằng anh là người không tốt, anh chỉ thích sưu tập các cô gái đẹp và tôi chỉ là một trong bộ sưu tập ấy. Tôi mãn nguyện nghĩ mình là người hạnh phúc nhất vì mình đang có tất cả.
Cái đàn ông muốn không phải là tôi, mà là sắc đẹp
Sau một năm cưng nựng, yêu đương thắm thiết anh không tiếc những lời cay độc, rũ bỏ tôi để quan tâm, chiều chuộng một cô bé mới vào trường. Cô ấy xinh đẹp nổi bật, nhưng chỉ khác là không học giỏi như tôi 1 năm trước mà thôi. Lúc này tôi mới tỉnh ngộ, hóa ra vì tôi đẹp nên anh mới để mắt đến, giờ thì anh "chán rồi, em giỏi quá anh thấy mệt". Lời tử tế cuối cùng anh ấy nói với tôi là: "anh thích em vì em đẹp". Đấy là lần đầu tiên tôi ghét cái đẹp của mình. Ám ảnh đó khiến tôi chỉ muốn tập trung vào học. Càng thành công trong đường học vấn, càng biết nhiều, hiểu nhiều, tôi càng khép mình hoang mang cực độ, và luôn dè chừng những người đàn ông quan tâm mình. Tôi không bao giờ tin rằng họ thật lòng với mình mà chỉ thích cái đẹp của mình thôi. Tôi vẫn là con ngoan, trò giỏi, là niềm từ hào của gia đình với tấm bằng tốt nghiệp loại ưu và một suất học bổng toàn phần đi Pháp. Cùng lúc đó có người đã vẽ cho tôi một con đường tương lai sáng bừng. Anh là TGĐ một công ty truyền thông nổi tiếng. Anh dành sẵn vị trí GĐ truyền thông cho tôi nếu tôi không đi du học và chấp nhận làm bạn gái anh. Tôi từ chối và anh ta cũng biến mất nhanh như cơn gió. Tôi lại thêm một lần nữa thất vọng về đàn ông. Hóa ra thứ họ muốn không phải là tôi mà là sắc đẹp, thân xác của tôi thôi. Tôi đi du học, cũng có yêu một người nhưng tình yêu đó rồi cũng không đi đến đâu. Anh luôn xuýt xoa mỗi khi bên tôi, khen tôi xinh đẹp, khen tôi hấp dẫn. Anh nói tôi có đầy đủ những thứ mà người đàn bà cần có, và thật tệ là cả những thứ mà người đàn bà không nên có.
"Thông minh quá làm gì, xinh là được"
Ngày rời xa tôi anh nói đàn bà đừng giỏi quá. "Thông minh quá làm gì? Anh chỉ thích em xinh thế này là được. Đã xinh còn thông minh, em như "cái rốn vũ trụ" làm sao có ông nào chiều được". Đến bây giờ 33 tuổi đời, tôi rong ruổi với các mối tình cứ đến rồi đi. Công việc, sự nghiệp thành công nhưng tôi ngày càng lẻ bóng. Những người đàn ông nhìn theo tôi, đam mê tôi vẫn nhiều nhưng một người đàn ông chân tình muốn lấy tôi làm vợ thì dường như đã biến mất. Những khi đêm về, cô đơn cứ ập tới, tôi trào nước mắt, chỉ ao ước mình xấu đi một chút, dốt đi một chút để có được một hạnh phúc nhỏ nhoi, một bờ vai để dựa. Các bạn gái xấu than thở rằng xấu là một cái "tội", các bạn khổ sở, tủi phận vì xấu nên không một lần được yêu thương, nâng niu, chiều chuộng. Nhưng đẹp cũng chẳng sướng gì. Như tôi, tôi đẹp, tôi giỏi nhưng sao đời tôi vẫn khổ?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét