"Mở miệng chửi gái làng chơi nhưng vẫn 'vồ' lấy được"
Vâng, em là gái làng chơi, em không phủ nhận. Vậy các anh là cái loại gì khi mà mở miệng chửi xong lại rúc vào váy bọn em? (Ảnh minh họa).
Thực lòng khi đọc bài này, em chạnh lòng vô cùng. Em chạnh lòng không phải vì cảm thương với hoàn cảnh trớ trêu của anh chị mà vì em đã biết được những gái làng chơi như em bị mọi người khinh rẻ thế nào. Ở đây em xin không comment về hoàn cảnh anh chị đang đau đầu như nào, em chỉ xin chia sẻ một chút về hoàn cảnh của những cô gái làng chơi - người lấp ló gián tiếp có trong bài viết này.
Em biết, với hầu hết cánh đàn ông và cả cánh phụ nữ, trong mắt mọi người những gái làng chơi như em được coi là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, hay nói đúng hơn nữa là những cô gái "bẩn", không có nhân cách.
Vì bị cả xã hộ khinh rẻ nên khi cánh đàn ông đến với chúng em, họ muốn hành bọn em ra sao thì hành và yêu kiểu gì thì yêu. Đặc biệt những người đàn ông khôn ngoan sẽ chẳng dám yêu chân phương chúng em nếu không có bao cao su.
Nhưng em chỉ ức chế và ghét nhất cái kiểu dù chê bọn em thế, nhưng họ vẫn cứ đi chơi gái, cứ nghiện, cứ rúc vào bọn em. Thế mà sau lưng, họ lại chửi bọn em không ra gì.
Có lẽ em không bao giờ dám mở miệng để nói ra những lời này với ai đó ở ngoài đời. Nhưng hôm nay, trước màn hình máy tính, sau khi đọc bài chủa chị Bình Phương (dù chỉ nhắc đến bọn em chút xíu nhưng lại vẽ nên chân dung bọn em rất rõ) và nhiều bài báo viết về cái nghề của em, em mạnh dạn viết hết những gì mình đang nghĩ để tâm trạng của em bớt đi chút bức xúc, muộn phiền. Chỉ 1 chút thôi bởi vốn dĩ cuộc đời em đã thê thảm lắm rồi.
Nói đến đây, hẳn sẽ có người bắt đầu sỉ vả, khinh bỉ, coi thường em. Em sẽ không ngụy biện hay trình bày gì để lấy lòng thương của ai đó. Người đời có câu “Không nghe cave kể chuyện, không nghe nghiện trình bày” nên em có nói rằng “Vì thế này, thế nọ mà tôi phải sa chân…” thì mọi người cũng có ngần ấy lý do chính đáng để “đập” vào mặt em không thương tiếc. Vậy nên nếu được hỏi “Vì sao em làm gái?”, em chỉ tóm gọn 1 câu “Vì em muốn có nhiều tiền”.
Muốn nhiều tiền thì có gì là sai? Em không ăn trộm ăn cướp của ai, cũng không tranh chồng của người khác. Muốn có nhiều tiền để thoát khỏi cảnh nghèo đói 1 cách nhanh nhất, em chọn con đường nhơ nhớp này.
Em biết đó chẳng phải là việc đáng để tự hào, đáng để cao đầu mà phản biện với thiên hạ. Mọi người sẽ nói rằng “Tại em lười biếng, tham ăn, lười làm, thích hưởng thụ… nên phải ‘ngửa’ ra”. Người ta có quyền đàm tiếu, lên giọng này nọ nhưng chẳng ai có quyền bắt em phải sống thế này hay thế khác.
Nếu một ngày nào đó họ chẳng còn người thân chu cấp và đói đến mức lả người đi, vác rá đi vay gạo hàng xóm, người ta không cho vay, tiền không 1 xu, gạo không 1 hạt, chả có chỗ nào mà bấu mà víu như em đã từng như vậy,… có lẽ họ sẽ biết sợ cái nghèo và có thể họ sẽ nghĩ khác.
Em thấy báo chí viết nhiều về nghề của em, cảm thông cũng có, nhưng đa phần là giễu cợt và lên án. Em buồn cười nhất một vài người khi “làm việc” với bọn em, cũng “tiền trao cháo múc” như ai nhưng lên báo viết về bọn em vẻ khinh khi, viết về mình thì cứ như thánh thần. Nói thật, chả có anh nào bỏ tiền ra mua “thịt” xong rồi ngồi ngắm đâu ạ!
Mà em thấy đàn ông nói chung thật kì quặc. Gặp bọn em ở ngoài đường thì xầm xì con này con nọ, con hàng họ, xong lúc vào trong quán ngồi với bọn em thì nâng niu, yêu chiều “Cưng ơi, cưng à”...
Em dám cá là chẳng bà vợ nào ở nhà mà được chồng chiều như thế! Rồi thì họ nịnh bợ, ra giá, rủ đi “chén”, xong rồi lại chửi bọn em là gái làng chơi. Vâng, em là gái làng chơi, em không phủ nhận. Vậy các anh là cái loại gì khi mà mở miệng chửi xong vẫn mon men lại gần? “Có cung thì mới có cầu”, không có các anh thì nghề của bọn em “bán” ai mua?
Em là gái làng chơi nhưng em có lương tâm. Khi “đi khách” bao giờ em cũng yêu cầu khách đi bao để phòng tránh cho cả 2 bên. Nhiều anh cứ thích làm “người đàn ông chân thật’, em phải khuyên nhủ mãi và nhất quyết “không” thì mới chịu đi vào.
Nhiều anh gặp em cũng đã xôi chè chán chê, tiền nong sòng phẳng xong vẫn hỏi “Em làm nghề gì?”. Kể cũng lạ! Em chẳng như những người khác lưu manh mà cứ thích giả danh trí thức” (mặc dù em vốn là tri thức). Chẳng bao giờ em khoe mình là tri thức để nâng giá cả vì em thấy nhục chứ chẳng thấy bản thân cao giá lên chút nào!
Em thấy sự đời cũng thật lạ lùng! Cũng là đàn bà, kẻ bán buôn thân xác thì gọi là gái làng chơi, kẻ bán lẻ thân xác thì hoa mĩ gọi là bồ. Thực chất thì có gì khác nhau đâu, cũng vì một chữ tiền mà thôi. Mà bồ hay nhân tình thì còn nguy hiểm gấp trăm lần bọn em.
Em “bóc bánh trả tiền” xong đường ai nấy bước, chả vương vấn luyến lưu gì. Nhưng với bồ thì lại khác: dây dưa lâu dài, bền bỉ và tốn kém. Đấy cũng chính là nguyên nhân hàng đầu gây tan vỡ gia đình một cách nhanh nhất.
Chỉ một số anh đi “bóc bánh trả tiền” bị bắt qua tang là vợ đòi ly hôn thôi. Chứ em thấy gần như 80% vợ bắt quả tang chồngcặp bồ thì đều tan cửa nát nhà hết. “Hàng họ” thì dễ nhận dạng, chứ mà “bồ” thì được ẩn giấu dưới nhiều lớp vỏ bọc lắm: thư kí này, vợ của thằng khác này, em “rau sạch” nào đấy, rồi cao cấp hơn thì chân dài trị giá ngàn đô...
Tất cả đều bám vào đàn ông mà sống, làm cho đàn ông thỏa mãn thì mới nhận được những gì mình muốn. Cũng đều là “bán thân” cả nhưng họ lại ít bị lên án giống như em. Thậm chí mấy cô gái bao cao cấp còn được tung hê hơn cả ngôi sao trên báo chí. Vì sao? Em thật không hiểu nổi!
Em thấy nhiều chị em hay chửi rủa, lên án bọn em với thái độ vô cùng bức xúc như muốn loại trừ bọn em ra khỏi xã hội loài người vậy. Nhưng có bao giờ các chị hỏi lại bản thân: “Vì sao chồng mình đi chơi gái?”.
Có anh kể chuyện với em: “Anh rất sợ mỗi lần ‘ấy’ vợ, trông cô ấy tả tơi xơ xác như cái xơ mướp, mất hết cả hứng!”. Đấy chỉ là một ví dụ thôi, chứ chuyện em nghe các anh tâm sự về vợ nhiều đến nỗi giờ viết ra cũng phải được một quyển tiểu thuyết dài kì.
Tựu chung lại, cái gì cũng có nguyên do của nó, “tiên trách kỉ, hậu trách nhân”. Em nghĩ cái gì còn tồn tại tức là nó có ích. Em không điên đến mức tự hào về công việc của mình, nhưng những điều em giãi bày trên đây, phần nào cũng để cho người đời hiểu 1 phần về tâm tư của những người làm công việc như em. Dù nó không trong sạch, nhưng cũng đâu đến mức để mọi người phải lên án và dồn con người ta vào bước đường cùng?
Riêng bản thân em, em không muốn làm tổn hại đến ai cả. Em muốn có nhiều tiền và em cũng thực sự nghiêm túc với việc em làm.
Em là gái làng chơi, nhưng trước hết em cũng là một con người. Và em không muốn bị ai tước bỏ quyền được sống và tồn tại của mình. Cũng như em chẳng bao giờ đổ lỗi cho số phận rằng “Vì thế này… nên tôi phải thế kia”. Là gái làng chơi, chẳng lẽ em không có quyền được sống?.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét