Đau khổ nhận ra mình không yêu chồng
Vậy mà tôi đã từng nghĩ, chỉ cần có một tấm chồng, có một gia đình, vậy là đủ. Cần gì phải tính nhiều chuyện, cũng cần gì phải lo lắng quá nhiều. Tôi luôn nghĩ, yêu một người và lấy anh ta cho có vợ có chồng, vậy là đủ. Nhưng tôi lại chẳng kiểm chứng tình yêu của mình, vì có những thứ tình cảm ngờ ngợ như tình yêu, thật bình thường, chưa thể đi đến hôn nhân.
Tôi quyết định lấy anh vì thấy mình quý mến người đàn ông này. Anh ta hiền lành, cần mẫn, chăm chỉ, vậy là có thể lấy làm chồng và yên tâm rằng sau này anh ta sẽ không ngoại tình, cặp bồ khiến vợ phải lo lắng cả. Hơn nữa, cả hai đều có công việc ổn định, vậy là đủ điều kiện cho cái gọi là gia đình. Tôi và anh lấy nhau, tất nhiên anh yêu tôi. Đám cưới, tôi chẳng vui cho lắm, vì coi đó là chuyện bình thường thôi.
Thế rồi, ngày về nhà chồng, tôi cứ sống như vậy, làm tròn trách nhiệm của người làm vợ. Lúc nào tôi cũng đi làm về rồi cơm nước, lo cho chồng. Chồng tôi cũng đi làm như vậy, cũng về nhà rồi câu chuyện với vợ. Nhưng cuộc sống của hai vợ chồng không như người ta. Tôi ít nói chồng tôi cũng không sôi nổi. Lúc nào anh cũng trầm ngâm. Anh làm cơ quan nhà nước nên lúc nào cũng chỉ biết công trình, chỉ biết nghiên cứu. Ai cũng nói anh cù lần. Người anh nhìn không được nhanh nhẹn, chậm chạp. Cái sự hiền lành của anh giờ lại khiến tôi khó chịu.
Thế rồi, ngày về nhà chồng, tôi cứ sống như vậy, làm tròn trách nhiệm của người làm vợ.
(ảnh minh họa)
Tôi tưởng cứ lấy chồng là xong, nhưng rồi cuộc sống hôn nhân không giống như ngày còn độc thân. Tôi bắt đầu phải lo lắng mọi chuyện, bắt đầu phải tính chuyện kinh tế gia đình. Chồng tôi không chủ động kiếm tiền. Cứ được khoảng vài triệu một tháng là anh đã thấy to tát lắm rồi. Anh chỉ biết bằng lòng với những gì mình đang có, không lo toan chuyện khác. Nhà cửa cũng chẳng có gì, trống rỗng, anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc trang hoàng, sắm sửa.
Thế rồi tôi mang bầu và sinh con. Chồng tôi ngoài việc không ngoại tình, không quát tháo vợ ra, chưa bao giờ làm được việc gì cho tôi. Suốt thời gian tôi mang bầu, anh cũng không đưa tôi đi bác sĩ. Còn khi tôi sinh, anh cũng chỉ vào hỏi han vài câu. Con thì anh vụng về, bế ẵm không nổi. Anh cứ hiền hiền, cứ lủi thủi thầm lặng như thế. Trong cuộc sống, anh cũng không có nhiều mối quan hệ bạn bè, chưa bao giờ mời bạn tới nhà chơi giao lưu gặp gỡ. Chuyện gì lớn nhỏ tôi cũng đều quyết. Tưởng là một người chồng như thế là tốt, nhưng tôi đã sai.
Giờ tôi ngồi nhìn lại xung quanh, nhìn lại bạn bè mình, thấy ai cũng tốt, ai cũng có cuộc sống ổn định, chồng con chu toàn, còn tôi là người kém cỏi nhất. Tôi bắt đầu cảm thấy chán nản, mệt mỏi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mái ấm gia đình lại cần thiết và quan trọng hơn lúc này. Đúng là trước đây tôi coi nhẹ chuyện hôn nhân, lấy chồng với tư tưởng cho xong chuyện. Nhưng giờ mọi thứ đã khác. Tôi đang cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt, nhất là khi con gái chào đời. Tôi không yêu chồng, tôi cần một người chồng khác, một người biết quyết đoán, biết lo lắng cho gia đình vợ và con cái, có chính kiến và ít ra có chút bản lĩnh đàn ông. Tôi đã chán chồng rồi.
khong yeu chong, yeu chong, vo chong, h anh phuc gia dinh, hanh phuc, chuyen gia dinh, vo chong, bao phu nu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét