2 lần sinh con gái, tôi không được miếng thịt
Đọc tâm sự của bạn trong bài viết ‘sinh con gái mẹ đuổi về nhà mẹ đẻ’, tôi đã rơi nước mắt. Đó là điều mà tôi câm nín, nhẫn nhịn suốt thời gian qua. Tôi thật muốn chia sẻ cùng bạn rất nhiều.
Nghĩ lại chuỗi ngày cơ cực ấy, bây giờ tôi vẫn còn cay sống mũi. Tôi vốn là người phụ nữ yếu đuối, dễ bị tổn thương nên không chịu được những áp lực từ phía gia đình chồng. Suốt thời gian sinh con, tôi bị trầm cảm nặng, tôi không muốn nói chuyện hay tiếp xúc với người ngoài. Câu chuyện cũng bắt nguồn từ chính người mẹ chồng của tôi.
Sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã có vẻ không vui. Thật ra, mẹ luôn mong ước có một đứa cháu trai để nối dõi, nếu là cháu đầu tiên thì mẹ mừng rơi nước mắt. Vì dù sao điều đó cũng khiến mẹ yên tâm hơn nhiều. Còn đứa thứ hai là trai hay gái đều được, mẹ cũng không phiền lòng. Tôi cũng có tâm lý như vậy, và cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều nếu như con đầu là con trai. Không phải trọng nam khinh nữ hay không yêu chiều con gái, chỉ tại gia đình nhà chồng cũng gây nhiều áp lực cho tôi về việc sinh con trai.
Sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã có vẻ không vui. Thật ra, mẹ luôn mong ước có một đứa cháu trai để nối dõi, nếu là cháu đầu tiên thì mẹ mừng rơi nước mắt. (ảnh minh họa)
Nhưng thật không được như ước nguyện của mẹ, con đầu tôi sinh lại là con gái. Biết mẹ không được vui cho lắm, nhưng mẹ vẫn chăm sóc tôi. Có lẽ vì đó là sự cảnh báo của mẹ rằng, đứa thứ hai nhất định phải sinh con trai. Nhưng chỉ được vài bữa đầu, những ngày sau đó mẹ cũng mặc kệ tôi. Mẹ chưa bao giờ bế cháu, nhất là ngay khi cháu khóc. Mẹ chỉ nói con gái hư, đứa nào cũng giống đứa nào, chỉ biết gào khóc mà thôi. Có lần mẹ còn ‘ác khẩu’ nói rằng: “Sinh con gái ra thì chỉ tổ giống mẹ mày, đừng có mang cái tật nói nhiều vào nhà này là được”.
Trước tôi về làm dâu mẹ luôn than phiền rằng tôi hay nói, hay ca thán. Nhưng thật ra, người nói nhiều mới vui cửa vui nhà, tôi cũng muốn tình cảm mẹ con gần gũi hơn cũng kiếm câu chuyện để nói với mẹ. Nào ngờ mẹ là người không ưa kiểu tâm sự tỉ tê ấy. Từ đó tôi chừa hẳn. Nhưng mẹ vẫn để trong lòng và giờ dăn dạy cháu như vậy. Tôi thật sự buồn. Nhưng không sao, tôi nghĩ mình vẫn còn cơ hội lần hai, và có lẽ cũng vì mẹ nghĩ như vậy nên mẹ cũng bớt để ý tới tôi từ đó, mặc ai làm gì thì làm.
2 năm trôi đi, cuộc sống gia đình vẫn vậy, không có quá nhiều thăng trầm nhưng cũng không có quá nhiều điều khiến cuộc sống của tôi thoải mái hơn. Tôi cứ nín nhịn, nuôi đứa con gái khôn lớn. Bỗng một ngày, mẹ vào giục tôi chuyện sinh đứa thứ hai. Lần này mẹ nói nhất định phải cố gắng sinh cho mẹ một thằng cháu trai. Tôi bỗng thấy nghẹt thở, vì thật sự tôi cảm thấy lo sợ lắm, tôi cũng áp lực quá nhiều và cũng mong muốn có một đứa con trai cho có nếp, có tẻ. Tôi bàn với chồng chuyện này, chồng đồng ý và tôi cũng quyết định sẽ sinh đứa thứ hai.
2 năm trôi đi, cuộc sống gia đình vẫn vậy, không có quá nhiều thăng trầm nhưng cũng không có quá nhiều điều khiến cuộc sống của tôi thoải mái hơn. (ảnh minh họa)
Nhưng thật ông trời có lẽ không muốn tôi phân biệt trai gái, cũng muốn thử thách tôi, muốn tôi phải đối đầu với những khó khăn của gia đình chồng. Tôi lại mang thai con gái. Suốt thời gian mang thai, mẹ không ngó ngàng tới tôi. Mẹ thậm chí không bận tâm tôi làm gì, đi đâu. Còn nhờ ngày sinh con, tôi rớt nước mắt vì chẳng thấy bóng dáng mẹ chồng đâu, chỉ có mình mẹ đẻ tôi chăm sóc từ đầu tới cuối. Nhìn mẹ thức đêm, thức ngày, tôi buồn lòng vô cùng. Chỉ có người mẹ ruột mới hiểu mình, mới là người chăm sóc tôi từng ngày từng tháng. Gia đình chồng càng xa lánh tôi, mẹ chồng càng khó chịu với tôi, tôi lại càng thấy căm ghét cái nơi tôi chọn đó. Nhìn người chồng của mình tôi cũng buồn não ruột.
Khi tôi xuất viện, mẹ chồng cũng không ngó ngàng. Tôi nằm mà rơi nước mắt. Mẹ chồng không nấu một bữa cơm dù bà ở nhà không đi làm. Có khi không có mẹ tôi ở đó, một mình tôi không xoay sở thế nào, bà mới chuẩn bị cơm cho tôi nhưng chỉ có rau, không một miếng thịt. Tôi nói muốn ăn thịt nạc, mẹ cũng không mua cho tôi, mẹ còn bảo ‘có sao ăn vậy, trong tủ lạnh chỉ có vậy thôi’. Tôi thật sự đã khóc rất nhiều suốt thời gian ở cữ. Người ta bảo, bà mẹ mới sinh không nên khóc nhiều nhưng làm sao có thể không khóc, không đau được trong hoàn cảnh của tôi bây giờ.
Tôi thật oán hận bản thân mình vì đã chọn gia đình này, đã chọn người chồng này. Dù anh có quan tâm tôi thế nào cũng không thể bù đắp được những gì mẹ anh đối xử với tôi. Chỉ mong sao được ra ở riêng, có lẽ tôi sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều, con tôi cũng không phải chịu khổ.
nha chong, sinh con gai, chi sinh con gai, me chong con dau, huyen gia dinh, hanh phuc gia dinh, hanh phuc, chuyen chi em, bao phu nu, hon nhan
0 nhận xét:
Đăng nhận xét